thoáng buồn duyên nợ
có nắng chiều nay nhạt mắt đời
Sóng nguồn cổ độ thả giòng xuôi
Mỏi cánh chim trời chao lả gió
Một nỗi niềm riêng...một góc trời
Màn đêm cô tịch gọi tên người
Ai sầu ai khóc giọt tình rơi
Cúi mặt buồn đi thương phận bạc
Cho lẽ trăm năm lạc tiếng lời
Ai khóc đời ai cũng đã từng
Cho trời sương... lệ mắt rưng rưng
Một cái quay đi thành niệm lẻ
Một lời ly biệt hóa vô chừng
Ngó lại nhìn nhau một tiếng cười
Trần gian ai giấu giọt buồn rơi
Mai này mốt nọ còn có chắc...
Hai đầu trái đất nhớ thương người
Tôi hỏi lòng tôi cũng đến buồn
Cớ lẽ vì đâu lạc muôn phương
Chắc bởi lẽ trời chia cắt thế
Duyên phận thành ra lạc ý thường
Tôi khóc người ta...khóc phận mình
Duyên thường chỉ đặng một niềm tin
Thiên hạ vạn lời đâu đoán được
Mai sau...đâu một nửa riêng mình...
Bài này đã được xem 1488 lần
|
Người đăng:
|
Thế Huy
|
|
|