một thoáng buồn tặng huế
Không dưng ta bỗng quen người
chiều mưa tóc giạt môi cười thoáng run
đường in mấy dáng cây cong
qua vai người thoáng dòng sông mịt mùng
Không dưng lặng lẽ bên cầu
thuyền về chở nặng một màu trường giang
mắt buồn chiều Huế không tan
áo bay trắng cả một hàng cây xanh
Lòng ta thôi chắc cũng đành
giữ cho người đó cuộc tình nhỏ nhoi
mai xa Huế nhớ bên trời
một chùm trắc bá xanh ngời bóng ta