ngậm ngùi
Mưa giăng rớt hạt bên thềm
Để bờ vai lạnh ướt mềm tái tê
Đông sang lạnh buốt đêm về
Nhớ người thuở ấy mà tê tái lòng
Trào dâng tha thiết nhớ mong
Phận duyên đôi lứa như dòng nước trôi
Vướng mềm ngây dại đôi môi
Tình xa khúc nhạc chơi vơi nỗi niềm
Phòng khuê quạnh vắng triền miên
Chữ duyên chữ phận chao nghiêng mất rồi
Thẩn thờ tình thắm phai phôi
Người đi muôn dặm ai ngồi xuyến xao?
Dạ buồn giọt lệ tuôn trào
Chơi vơi nỗi nhớ lao xao bóng hình
Phận duyên đôi lứa chúng mình
Gió lay cành biếc rung rinh ngập tràn
Phải chăng thuyền đã sang ngang
Để cho bến đợi lỡ làng tình chung
Thuyền duyên xa mãi muôn trùng
Sông sâu bến vắng nhớ nhung ngập lòng!
VÕ QUANG HÂN
Đà Nẵng 29 - 09 - 2015