duyên trời định
Này duyên phận có còn bên bến mộng
Thu chết rồi đêm trống vắng tình son
Dại buồn chi cơn gió cũng hao mòn
Đông về nặng đầu non kia bạc trắng
Sông xưa chảy hững hờ nhìn trăng lặng
Trời sương mờ cho đắng nỗi lòng ta
Nhìn đông sang đêm tiếc bóng trăng ngà
Chữ duyên phận âu là lời có thật
Mưa ngâu lạnh dòng sông buồn lay lắt
Trời cao trong nhựa chắt ngọn lá xanh
Một nụ hôn đợi nắng nở trên cành
Ta khờ dại muốn thành người mộng mị
Chữ duyên mọn chẳng thấy người tri kỷ
Phận lạc loài nên chỉ biết chờ mong
Nắng mùa đông không thể có hơi nồng
Ta em chẳng còn trồng... gì duyên phận.
Phận là thế để đời thêm lận đận
Duyên nơi nào mà hận tiết mùa hanh
Bước chân đi lạc đến vũng trời hành
Miền đất Quảng cơ hàn nào sánh kịp
Cha ông đã ngàn năm dành cơ nghiệp
Đến bây giờ ta tiếp nối tình duyên
Phận đã xong thôi nào phải lời nguyền
Miền khắc khổ đây duyên trời cột buộc