đêm khuya
Khung cửa sổ le hoe vài vệt sáng
Nhìn đồng hồ sắp chuyển sang canh hai
Lặng im nghe tiếng đêm gọi miệt mài
Tiếng bọ gián hay tiếng ai cười khẽ
Nghe văng vẳng thoáng một hơi thở nhẹ
Bước chân đi rất lẹ ,rất nhịp nhàng
Chẳng thấy người chỉ một chút âm vang
Cùng tiếng đập vội vàng nơi tim nhỏ
Nghe thui thủi lạnh câm vì cơn gió
Đêm này buồn khó ngủ lại ngồi đây
Cứ nhớ mong cho cay đắng chan đầy
Như muốn đắp đang xây ,đào sông bể
Một cuộc sống bỗng ưu sầu tồi tệ
Ngập cô đơn chẳng thể tát cạn rồi
Chỉ cố mà chôn chặt đáy tim côi
Để cố ngượng sống mà thôi người hỡi
Cảnh khuya đẹp mà đâu ai biết tới
Ai cũng say giấc ngủ với yên bình
Chỉ ta còn mãi suy nghĩ linh tinh
Cho thành kẻ thất tình yêu mộng mị
Đời buồn lắm chẳng một người tri kỷ
Chẳng bạn bè không tỷ mụi sẽ chia
Chỉ anh thôi đành phũ bỏ ta kìa
Hỏi ta sống liệu còn tia hy vọng
Nói tóm gọn chỉ hai từ thất vọng
Chẳng còn ai đến trong lúc ta cần
Ta cố buồn cho thoả thích trào dâng
Rồi cố phải quên ái ân từng có...
Đêm buồn lắm tự thấy mình bé nhỏ
Sống trên đời hỏi có nghĩa gì không
Hay chỉ mang thêm đau khổ chất chồng
Ôm sầu hận muôn đời không lối thoát.
Nguyễn Thuyền