thời gian ơi
Ta lỗi hẹn một mùa xuân ngày ấy
Để thơ ngây vụng dại trốn nhau tìm
Giữa những ngày mưa nắng đổ qua tim
Hồn chật kín cả một trời thơ dại
Thời gian ơi sao người hoài đi mãi
Để tóc xanh giờ ngã đã sang màu
Trong cõi đời ta lại mãi tìm nhau
Được và mất như mây vờn trước gió
Đếm thời gian qua những ngày bỏ ngỏ
Bốn mùa thương lên mấy nốt cung đàn
Trong mưa gió có ngày nắng chói chang
Cùng lạnh nóng âm thầm bên sự sống
Bước đi qua quãng thời gian sâu rộng
Ngoảnh lại nhìn cái bóng dáng ngày xưa
Bởi vì đâu sao cứ mãi hững hờ
Trong cái nốt thăng trầm đầy xa lạ
Đến và đi trong những ngày vội vã
Thoáng phút chốc chỉ còn bóng không hình
Mang cả niềm ưu tư mãi đinh ninh
Cả thời gian lẫn khoảng trời ngây dại
Thời gian ơi xin hãy dừng trở lại
Để cùng nhau ta hát khúc giao mùa
Ở nới ấy có kỷ niệm xa xưa
Gom tất cả là thời gian mầu nhiệm.
Thích Đồng Nhật