bến tịch liêu
Gió ru hời trăng khuyết bóng gầy hao
Sóng biển khoả dạt dào làn nước mát
Hoàng hôn rớt bâng khuâng chiều nắng nhạt
Dải cát mềm bỗng khát thuỷ triều ơi
Vầng trăng khuya hờn dỗi với mây trời
Đắm vào biển trầm mình soi mãi thế
Khép mắt lại làm ngơ mà chẳng thể
Ngẩn ngơ sầu nhỏ lệ khóc đêm côi
Hỡi trái tim quên người ấy cho rồi
Lại xao xuyến lại bồi hồi đến vậy
Cánh buồm nhỏ thương trùng khơi lắm đấy
Gió say tình run rẩy giữa tầng không
Để sớm mai chợt tỉnh giấc mơ hồng
Đồng cỏ dại hương thơm nồng ngai ngái
Màu khói toả trong mắt em hoang dại
Tủi con thuyền neo mãi bến tịch liêu.