chiều nhạt nắng
Chiếc cầu nhỏ cong cong bên bờ suối
Nơi đôi mình dõi những buổi hoàng hôn
Con đường rợp ngày nào ta rong ruổi
Phút mộng mơ xâm chiếm cả tâm hồn
Dập dờn lá lay cung đờn khẽ vọng
Gió quên hờn và con sóng ngừng reo
Thời gian ví như chiếc đồng hồ hỏng
Nỗi nhớ nhung tựa mây phủ lưng đèo
Chiều nhạt nắng trăng treo hờ ngọn liễu
Biết rằng người có thấu hiểu lòng ta
Bướm quanh quẩn bên nụ hoa Hàm Tiếu
Thoáng ngẩn ngơ cúi nhặt chiếc lá già
Đâu đây vẳng khúc tình xa dội lại
Xao xuyến lòng muốn hái một vì sao
Đem chiếu rạng cho tình yêu sáng mãi
Gió hoan ca và sóng vỗ dạt dào.