em phải về thôi
Em trở về, về giữa thảo nguyên xanh
Dế say khướt vẫn hớp mành sương mỏng
Cơn gió thoảng chẳng làm quay chong chóng
Giọt nắng hồng khẽ đọng vệt tinh khôi
Em phải về, em phải trở về thôi
Mây phiêu lãng quá lâu rồi anh nhỉ
Say ngọn gió nên vô tình mộng mị
Thả trôi đời vào hố rỉ tháng năm
Triền cát êm thay gối lả anh nằm
Nhờ sóng gửi lời hỏi thăm mỗi tối
Anh phụng phịu trăng ơi đừng đi vội
Xoa dịu dùm chút hờn dỗi nghe trăng
Bão giông kia đủ mỏi cánh chim bằng
Em yếu đuối đem sầu giăng khắp nẻo
Sóng lòng cuộn chẳng thể hoài níu kéo
Thảm cỏ non xơ xác héo đi rồi
Em phải về, em phải trở về thôi...