em phải về thôi
Em phải về thôi chiều nghiêng nắng đổ
Trời ngoài kia đã giăng mắc sương mù
Em phải về thôi nơi này lạnh chỗ
Giật mình nhìn thấy vừa ngót mùa Thu
Em phải về thôi người đâu chẳng biết ?
Gió bây giờ rủ lời hẹn bay xa
Đường hun hút người không còn tha thiết
Xót lòng em hóa đá giữa chiều tà
Em phải về thôi kẻo chừng cảm lạnh
Sao hẹn em mà người lộn điểm dừng ?
Người có biết nơi đây giờ cô quạnh
Hoàng hôn rồi ánh mắt vẫn mông lung ?
Em phải về thôi đôi chân mỏi mệt
Cố làm chi hư ảnh cũng bằng không
Em tự hỏi phải tình kia lịm chết
Cuối Thu rồi… chạm rét buốt đầu Đông ?