anh yêu chị
Anh yêu chị thứ tình yêu bền bỉ
Từ nhớ thương bình dị đến phi thường
Hơn một lần giãy chết giữa cô đơn
Chợt hồi sinh với nổi buồn dịu nhẹ
Anh yêu chị tình yêu kia, có lẽ
Chẳng sắc màu để tô vẽ trời xanh
Những nồng nàn tan chảy giữa lòng anh
Là suối mát tự chữa lành cơn khát
Anh yêu chị dịu dàng như gió hát
Như trăng thanh mật ngọt với hoa ngàn
Như tơ vàng nồng ấm trổi miên man
Tình yêu đó như phím đàn nhả ngọc
Anh yêu chị thứ tình yêu chân chất
Ai lỡ làng ai nước mắt dịu im
Như than hồng bén lữa cháy trong tim
Hóa tàn tro về những miền đất nhớ
Anh yêu chị chưa một lần dám nghĩ
Dám mong cầu bên chị cuộc tình duyên
Bởi anh hiểu có những thứ nổi niềm
Là hiện thân của những duyên bèo bọt
Anh yêu chị thứ tình yêu bất diệt
Giá như đời có ông bụt bà tiên
Có cổ tích cho anh một điều ước
Anh chỉ mong cuộc đời chị bình yên
Anh yêu chị thứ tình yêu của biển
Sóng trùng dương từng lớp vỗ qua tim
Biển đã từng xanh màu xanh nguyệt quế
Màu dung nhan anh giữ cả cuộc đời
Anh yêu chị thứ tình yêu bình dị
Chẳng mong cầu hồi đáp một điều chi
Anh yêu chị thứ tình yêu bền bỉ
Chẳng hao mòn toan tính một chút gì
Anh yêu chị dẫu có là nghịch lý
Giấc mơ buồn tiều tụy chuỗi ngày xanh
Ngàn năm nữa hỏi tình anh có phỉ
Và kiếp nào thôi yêu chị hỡi anh
Anh yêu chị thì đã làm sao
Anh yêu chị dẫu có như thế nào
Tình yêu đó ví tựa vầng sao sáng
Chẳng dễ gì mờ nhạt buổi nhân gian.