Poem logo
Poem logo

chiếc bóng tự hỏi

Tác giả: Thiên Ân
CHIẾC BÓNG TỰ HỎI
Em dời gót hồn anh hóa sa mạc
Muôn trống không vô nghĩa biết nhường nào ?
Ôm lẻ loi oán than đời hạt cát
Gói phũ phàng lặng lẽ bờ chiêm bao

Anh thơ thẩn ra vào thời khép cửa
Hương tóc em phảng phất mộng ban đầu
Bụng thì đói , thức ăn chưa ngon bữa
Ơi cuộc đời gói ghém có là bao ?

Mùa thu chết lá vàng thoi thóp ngõ
Mười ngón tay mềm mại vội về đâu?
Giọt lệ tan mau thở dài nắng gió
Tiếng cười trong rời rạc vội chìm sâu

Những tin nhắn đã bắt đầu vô nghĩa
Dòng thời gian nương vai nhánh cây khô
Chiếc bóng cô đơn ăn sâu thấm thía
Tựa lưng vào một góc tối hư vô

Ta ném vu vơ , già nua sỏi đá
Chim sẻ giật mình vỗ cánh xa bay
Tiếc thời trẻ con ta chưa nằm vạ
Bốn mùa ôm chân dĩ vãng ngắn dài

Nuôi mơ ước sớm tan mau sợi khói
Đời mong manh như sương sớm đầu ngày
Chuyện tình yêu như thợ săn rong ruổi
Bãi biển , non cao ...vọp bẻ hình hài
Ngày 4/9/2021
Ân Thiên ( Bình Dương )

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm