a--- trăn trở
TRĂN TRỞ
Đợi người đợi giữa hoàng hôn
Nên tôi sợ lắm nỗi buồn gặp đêm
Lòng tôi sẽ lại yếu mềm
Giữa cơn mất ngủ còn chiêm bao người
Chừ đây thèm một nụ cười
Mà sao tìm mãi nét đời ở đâu
Dường như con gió trôi mau
Để mây ở lại trắng đầu núi xa
Phải từ mấy bận phong ba
Để rồi từ đấy phôi pha nghĩa tình
Để rồi nhìn thấy bình minh
Vừa lên ngoài cửa...giật mình ngày ơi!
Mùa Thu trong vắt xanh trời
Mà sao chẳng giữ được người nơi đây
Gió chừ chẳng níu được mây
Đôi tay tôi vụng lay hoay với tìm.