tự thuật
Hai mươi năm lẻ những mơ màng
Cuộc thế xem qua đã chán chường
Lúc đạt chẳng qua nhờ vận mệnh
Khi cùng chớ có cậy văn chương
Theo thời cũng rắp tìm nghề khác
Bẩm tính đã quen giữ nết ương
Thời thế, rủi thay, thời cũng mặc
Ai dư nước mắt khóc giàu sang