xuân một mình
Cơn gió động ta nhìn con bóng đổ
Dáng người đi hoa nở kín bông chiều
Xuân đưa nắng mà xanh xao nấm mộ
Chổ cha nằm yên lặng đến hắt hiu
Chỉ mình thôi một mình thôi không thấy
Khói nhang buồn ôi nhớ quá người ơi
Sao không lại một đời còn run rẩy
Chạp đã nằm Xuân chở Tết lã lơi
Một kiếp nặng oằn vai người sương gánh
Chạch lòng thêm ai vác đỡ sức mòn
Đâu là chốn để mà con xa lánh
Mỏi chân rồi lối nhỏ một mình con...
Thôi lặng bước lối mòn chăng tiền kiếp
Để vùi đầu trong bổn phận mưu sinh
Để thoả sức luân hồi theo cơ nghiệp
Lại một mình làm kẻ mộng phiêu linh...
Bài này đã được xem 236 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|