điêu khắc đêm
Điêu khắc tượng em giữa dốc trăng
Lưng thon uốn lượn nét xuân trần
Sương khuya từng giọt rơi từng giọt
Hôn đỉnh ngực em rất ân cần!
Tóc mây bay xõa theo tay chuốt
Tinh tú bên trời lấp lánh soi
Ngà ngọc mầu da như bạch lụa
Và hương tràm thở đọng trên môi!
Thiên nhiên dừng bước
Vũ trụ đứng nhìn
Đôi chân dài suốt cuộc tình
Khỏa thân đồi núi gọi tinh khôi về!
Dung nhan vừa chín như lúa mới
Dòng sữa căng tròn cốm thơm ơi
Từ em bỗng thấy bao kết tụ
Trời, đất nguyên sơ với con người!
(Một ta gàn dở trái đời
Tạc trần gian với nụ cười từ tâm!)
Điêu khắc đêm
Điêu khắc em
Trăm năm tượng đá nhân tình
Mai ta chết vẫn một hình vóc em!
05.18.02