có, ở giữa điều khác biệt là nỗi buồn của riêng tôi
có, ở giữa điều khác biệt là
nỗi buồn của riêng tôi
Người biết gì về khung trời phiêu, bạt
mây, mưa, gió, nắng là của đất, trời
Em biết gì về mảnh đời tan tác
điều khác biệt là vất vả riêng, tôi
Em biết gì, về những lần khốn khổ
có nỗi buồn, và chẳng có niềm vui
biết yêu em vì trái tim khốn khó
Yêu, khác biệt là biết: sống giạt, trôi
Mây, gió, rừng, sông, núi là tương tư
Em, ngày, đêm, năm, tháng như nỗi chết
biết có cùng theo tôi, vào cõi hết
Em, khác biệt, vẫy tay nói tạ từ
Người biết gì, về lời thơ cô tịch
chào mừng tôi, như mỗi sáng quạnh hiu
ánh nắng mai như bóng, hình cổ tích
người khác biệt trong nỗi nhớ hắt hiu
Đời biết gì, vế bóng tôi: quá khứ
quẩn quanh đây, như bóng tối tội, tù
Ngày xiết chặt, ban bố từng hạnh phúc
Đời khác biệt, keo kiệt với nụ cười
Em biết, điều xảy ra trong ký ức
là lang thang với đêm tối cuồng điên
là ngơ ngác với nỗi niềm thao thức
Tôi, khác biệt của nỗi buồn tôi, riêng
Em có thấy trong khắc nghiệt trùng vây
bất lực cùng thua thiệt của đôi tay
là thoi thóp, trăn trở từng hơi thở
điều khác biệt là mộng gởi trên mây
Em vốn biết, giữa hai miền mưa, nắng
là mây trời lủi thủi: một mình, bay
Em có biết, giữa lời thơ ngổ ngáo
Hồn, khác biệt, là hồn rũ cơn say
Vâng, cũng có, ở giữa điều khác biệt
là nỗi buồn của riêng tôi , hôm nay
Tình yêu, vốn dĩ là điều biện biệt
Khác biệt, tôi: bất chợt, cũng đổi thay !
Nnguong