mộng du
Em vẫn biết
mùa thu buồn từ đó
khi trăng xưa trót hẹn... đã quên về
đêm thăm thẳm ta thương mình lầm lỡ
bước đi hoài trong vũng tối đam mê
Anh đứng đó
giữa vùng trời hư ảo
thật gần nhau
mà cũng thật xa nhau
vòng tay bỗng lạc loài như ngọn sóng
một đời trôi không biết sẽ về đâu
Đêm trần gian
có những loài quỷ dữ
dạo chơi trên đồng cỏ những giấc mơ
em đánh cược đời mình bằng huyễn mộng
nên lỡ làng đau xót một vần thơ
Chẳng ai biết
những nỗi buồn cất dấu
từ đáy tim như sa mạc hồng hoang
giọt nước mắt cháy khô bờ cát lạnh
em giật mình…
loài lạc giữa trần gian!