lời kinh buồn
Nam mô
Một tiếng kinh buồn
Giữa đêm thinh lặng mịt mùng khói sương
Ta bà
Còn nặng chưa buông
Gánh trên vai mỏi vui buồn thế gian.
Nam mô
Rơi giữa bàng hoàng
Rêu xanh trầm tích, võ vàng nợ duyên
Thuyền neo xa thẳm cõi thiền
Để ta rơi lạc giữa miền trầm luân.
Nam mô
Ngơ ngác cõi trần
Lần tay tràng hạt thấm ngàn lần đau
Nhìn lên
Tóc đã trắng màu
Khuya rơi theo tiếng kinh cầu buồn tênh!