mùi hương cúc dại
Này cơn gió nhẩn nha thêm chốc nữa
Đợi cánh hoa kịp giữ lại hương thừa
Hễ chạm đất tình chia thành hai nửa
Anh chẳng còn yêu em như lúc xưa!
Sóng sánh bạc bóng trăng đùa phiến lá
Nét mực xanh hoen trang giấy trắng ngà
Bài thơ xướng như quen mà như lạ
Cánh chim trời xa khuất nẻo trùng xa
Đêm trải lụa sương là là đỉnh núi
Cảnh bâng khuâng khúc hoạ cũng ngậm ngùi
Trăng khuyết bóng người chưa vơi hờn tủi
Vẫn gượng cười để nơi ấy anh vui
Ba thu tưởng quên được mùi cúc dại
Chỉ tìm nhau trong những giấc mơ dài
Hoa ác thế cứ nồng nàn thơm mãi
Xao xuyến này em biết tỏ cùng ai?!