Poem logo
Poem logo

điệu hò đò xưa

Tác giả: Nguyên Hữu
ĐIỆU HÒ ĐÒ XƯA

Nghĩ gì đâu – có nghĩ gì đâu
Tự dưng lại nhớ một giọng hò
Của cô lái đò ngày xưa ấy
Với giọng hò ngây ngất khách qua sông
Cứ man mác – cứ mênh mông
Rồi tròng trành – khách ngồi say mê mẩn
Đò cập bến rồi níu kéo chửa muốn lên
Muốn nhìn, muốn ngắm, muốn hỏi tên
Muốn nghe, muốn được bén duyên tơ hồng
Ai ai mà chẳng biết rằng
Cô gái chở đò có giọng hò hay
Môi cong cho má ửng hồng
Cô chưa lấy chồng vẫn ở phòng không
Để khách qua đò vướng tơ lòng
Cứ nghĩ tơ hồng – cứ tơ tưởng vẩn vương…

* *
*

Ôi thời gian – ôi cuộc sống thanh nhàn
Đâu còn chỗ cho con đò và cô nữa
Tha thiết đâu rồi cả giọng hò
Ai nghe nó như người lạc hậu
Tụt đằng sau nhìn họ với cuộc chơi
Kệ… riêng tôi – bắt họ phải nhìn tôi
Có thể họ nghĩ – tôi là người nguyên thủy
Lang thang tìm đò và hỏi cô
Tìm nghe giọng hò ngày xưa ấy
Tìm và lưu lại nét quê xưa…

11/2003
Nguyên Hữu

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm