bâng khuâng
Nửa đêm chợt thức nhìn ra biển
Cuối chân trời tôi thấy gì không
Cụm mây đen pha vết lửa hồng
Hay trái tim pha lời không thật
Dã Hạc bay cõi trời trống lạnh
Bỗng một ngày mõi cánh đồng hoang
Chết thảm thương trên đồi núi vắng
Trải xuống đời hạt trắng, hạt đen
Nhớ hay quên... dường như chẳng nhớ
Nét mặt người tôi thấy lạ... quen ?
Linh hồn tôi mộ sầu rêu cỏ
Lệ đổ nghìn thu tỏa bóng đêm
Quên hay nhớ... hình như là nhớ
Trái tim tôi xa bóng lụy phiền
Nhè nhẹ gió mang mùa lá đổ
Lá ngủ vùi... lá chết... tự nhiên
Phan Cát Linh