quen rồi...
Quen rồi...
Tuổi gìa nên đã lỗi thời.
Máy nổ ì ạch, lớn lời khói bay
Vẹo nghiêng tất đứng không ngay
Rồ ga bước tới, lung lay bám nhờ
Tuổi gìa thì dễ dựa nhờ
Máy đo biển báo, sờn mờ chữ ghi
Nhịp nổ cao thấp thôi thì:
Lúc cao, lúc thấp, lúc lì phang ngang.
Tuổi gìa có lúc tưởng sang
Tưởng mình có sức, vẫn đang mặn nồng
Ngoài da tô lên cho hồng
Chiều về thực tế, nhìn trông tiêu điều
Tuổi gìa vẫn thích được chiều
Thích uống nước đường nghe điều êm tai
Răng rụng nhưng lại thích nhai
Trệu trạo mấy chữ: Nói hoài... Không nghe
Tuổi gìa tích cũ mang khoe
Nhai đi nhai lại, người nghe... nhão rồi
Biết gìa nên biết thả trôi
Vẫn nghe và biết của tôi quen rồi... CH2