những chiếc mặt nạc biết nói
Họ không còn mang mặt người
chỉ đeo mặt nạ mỗi ngày một kiểu mới.
Sáng cười như thánh
tối nuốt trọn tiếng khóc của hàng xóm.
Họ ngồi quanh bàn, bàn chuyện đạo đức
trong khi ngoài cửa sổ, một đứa trẻ mò rác ăn.
Một người đàn bà bị thu đất không đền
họ bảo: Phát triển là hy sinh.
Có kẻ hét lên trong buổi họp dân:
Sao các người sống bằng nỗi đau của chúng tôi?
Cả làng nhìn sang hướng khác
sợ ánh mắt họ sẽ bị ghi tên.
Đêm xuống, mặt nạ treo trên vách
ngủ cùng giấc mộng không máu me.
Chỉ có gió biết rõ
bao nhiêu tiếng rên bị bóp nghẹt sau câu chữ hoa mỹ.
Một ngày nào đó, mặt nạ rơi rụng
lộ ra những khuôn mặt trắng bệch.
mắt không đồng tử
chỉ còn tròng đen của sự trơ tráo loang ra như mực độc.
Bài này đã được xem 452 lần
|
Người đăng:
|
Vua Mông
|
|
|