bài ca của những chiếc ghế
Ghế ngồi rất cao, chạm tới cả trần nhà
người ngồi lên thì nhỏ dần trong mắt đất.
Họ nói về dân - bằng micro và giấy kiểm duyệt
trong khi dân thì nói thầm - bằng ruột rỗng và chân chai.
Mỗi chiếc ghế đều có móng vuốt
bấu vào nền gạch cũ của ai đó từng bị đạp ngã.
Khi ghế kêu cót két
là lúc ai đó bị kéo ra khỏi danh sách tồn tại.
Họ gọi ghế là - trách nhiệm
nhưng ngồi rồi thì không đứng dậy nữa.
Người đến sau phải chờ người trước… ngã
hoặc biến mất như gió sau bức màn nhung.
Có chiếc ghế vẫn còn vết máu khô
được phủ khăn trắng gọi là - truyền thống.
Có chiếc ghế rỗng, nhưng cấm lại gần
vì người từng ngồi đó biết quá nhiều điều.
Ghế vẫn ở đó - giữa bao nhiêu đổi thay
người thay ghế, ghế thay người
chỉ có tiếng cười là không đổi:
thứ tiếng cười cất lên từ bụng không có tim.
Bài này đã được xem 914 lần
|
Người đăng:
|
Vua Mông
|
|
|