về chốn dỗi hờn
VỀ CHỐN DỖI HỜN
Em như cánh chim bay về núi lạ
Ta thẫn thờ ngồi than thở dốc đời
Mùa phượng cuối , tiếng ve thôi ra rả
Mùa hạ cuối cùng trái tim cút côi
Em tựa áng mây bay đi vạn dặm
Ngày bão giông ai san sẻ, nuông chiều ?
Góc trời kia còn phong trần, bụi bặm
Hoàng hôn lụi tàn hiu hắt, hắt hiu
Em như ngọn gió đi hoang thế kỉ
Vực thẳm, đèo cao, bãi mía, nương dâu ...
Bỏ mặc đời tôi tâm hồn thi sĩ
Đâu bóng giai nhân , ngôn ngữ gieo sầu
Em như lục bình trôi vô bờ bến
Con nước mênh mông lúc lớn, lúc ròng
Lời kẻ đăng trình ngọt ngào yêu mến
Quên lãng hẹn hò, đêm lại nhớ mong
Em tựa cánh diều say theo cánh gió
Trông vời sợi dây thảng thốt giật mình
Con ngươi ta mòn kể từ dạo nọ
Qui luật muôn đời ai chẻ lặng thinh ?
Em tựa ván cờ trong một canh bạc
Kẻ thắng , người thua trời đất khóc cười
Cánh cửa tình yêu bàn tay đấm nát
Dĩ vãng ngủ yên về chốn khôn nguôi
Ngày 26/7/2024
Thiên Ân ( Bình Dương )
Bài này đã được xem 223 lần
|
Người đăng:
|
Tố Nữ
|
|
|