vời vợi cõi sầu
VỜI VỢI CÕI SẦU
Tôi đu mình vào bóng tối nhá nhem
Rụng nhánh hoàng hôn bến bờ ảm đạm
Đám mây đẩy xô một vùng u ám
Cỏ úa chân trời nằm khóc li tan
Tôi ném câu thơ ân ái rách mùa
Chim tha mồi vội bay về núi lạ
Ngổn ngang tơ vò thói đời rơm rạ
Nụ cười đau, môi tím nhạt mong chờ
Tôi cắn giọt sương đọng ở cỏ hoa
Mùi năm tháng xót xa và hơn thế!
Tắm gội bình minh bể dâu, dâu bể
Ong bướm thất tình bay vội về đâu ?
Tôi vác trên vai vạn tấn lá sầu
Đôi mắt biếc một thời ai say nắng ?
Tiếng nói ơ hờ rơi vào im lặng
Khoảng trống cô đơn đốt cháy tâm hồn
Tôi uống giọt yêu bàng bạc dỗi hờn
Kỉ niệm vùi chôn đáy sâu thăm thẳm
Nhền nhện giăng tơ phong trần bụi bặm
Khóc hay cười giọt lệ chẳng hòa âm
Tôi ngủ vùi bên dốc đá lặng thầm
Giấc chiêm bao rã rời rơi rụng mãi
Em của ngày xưa qua thời con gái
Ngậm bồ hòn ai khen ngọt bao giờ ?
Tôi xé đi cho nát vụn trang thơ
Dây dĩ vãng ai kéo dài dằng dặc ?
Thập kỉ vời xa cuộc tình đánh mất
Phiến lá sầu gợn sóng chốn biển sâu
Ngày 1/9/2024
Thiên Ân ( Bình Dương )
Bài này đã được xem 80 lần
|
Người đăng:
|
Tố Nữ
|
|
|