vạn dặm đường trằn
VẠN DẶM ĐƯỜNG TRẦN
Em bỏ anh đi ngôi trường còn đó
Cây phượng già thôi đã hết tuổi yêu
Lá vàng dỗi hờn bốn mùa trăn trở
Thơ thẩn đường thơ gõ cửa đường chiều
Níu áo thời gian bến bờ cỏ úa
Dốc ái ân ai còn nhớ tên mình ?
Vai kề sát vai đâu là điểm tựa
Thương con bướm vàng đậu nhánh hoa xinh
Em bỏ anh đi khói sương lãng đãng
Chỗ ngồi còn đây thăm thẳm vời xa
Ghế đá quên đi mơ màng khuất dạng
Dấu lặng cuộc đời nhan nhản lăn qua
Giậm nát câu thơ, chôn vùi kỉ niệm
Kí ức khóc thầm ai vẽ bức tranh ?
Mòn mỏi cánh chim khung trời chao liệng
Màu hư vô về đậu nhánh chòng chành
Em bỏ anh đi gam màu hối hả
Ta chạy một vòng tiều tụy thương đau
Vở kịch khôi hài vỗ tay rôm rả
Kẻ khóc, người cười may vá đời nhau
Giọng nói, tiếng cười đục trong bờ bến
Xin một lần ong bướm ngủ môi hoa
Đừng ném vu vơ người mình yêu mến
Bạc bẽo lòng người lệ đá xót xa
Ngày 14/12/2024
Thiên Ân ( Bình Dương )
Bài này đã được xem 11 lần
|
Người đăng:
|
Tố Nữ
|
|
|