tiếc thương còn tiếng gọi
Gió trở dậy
Lùa thu vào mái tóc
Mây cô liêu
Thương chiếc lá giao mùa
Xa nguồn cội
Vàng bay theo sóng nổi
Trời bên kia
Sầu rụng mấy lần chưa
Hồn cỏ mục
Ngậm ngùi thương tóc bạc
Chửa chào nhau
Ngó lại đã tàn hư
Ngày tháng cũ
Nhìn như con mắt lặng
Giữa hư vô
Có giữ lại nghìn thu
Rừng cổ bản
Quay đầu về có thấy
Tích nguồn xưa
Lạ lắm cuối chân mây
Ngày xiêu đổ
Chiều qua không trở lại
Giữa nhân gian
Ta không chút phơi bày
Bờ tương ngộ
Có nghìn Truông trăm Phá
Đêm tàn canh
Trông bóng Nguyệt dần trôi
Ngày mai nữa
Tiếc thương còn tiếng gọi
Trong đời người
Cổ lục một lần thôi !