tình xót xa Tác giả: Calong Nguyen
Em trói anh giữa thế giới vô hình. Rồi thả lỏng trong men nồng ngập ngụa. Để anh quên không còn gì nhớ nữa. Bao hư hao phút mở cửa tâm hồn. Em quên rồi hay thả đáy mồ chôn. Tình giã biệt hồn anh say ngõ...
|
tôi ơi Tác giả: Calong Nguyen
Tôi gọi mãi gọi một tôi trở lại
Bắt đền đi ngày ấy ở đâu rồi
Đời buồn lắm lớn khôn mà vẫn dại
Để bây giờ gọi mãi một tôi ơi..
|
trách duyên Tác giả: Calong Nguyen
Tại mưa ,Tại gió ,Tại thơ. Tại ngang trái ,Tại tứ bề lặng im. Tại vì ngày ,Tại vì đêm. Thời gian như kéo dài thêm nỗi buồn. Tại bình minh ,Tại hoàng hôn. Lên nhanh xuống muộn nát hồn tương tư. Tại vì đục ,Tại vì trong. Tại...
|
trăng phương xa Tác giả: Calong Nguyen
Trăng kia ta thấy ở phương xa. Tại sao trăng khác với trăng nhà. Tại sao nhìn bóng trăng đơn chiếc. Sao thấy vầng trăng thiếu mặn mà. Ta tưởng rằng trăng mới hôm qua. Vì trăng rơi ướt áo ta mà. Trăng chảy giọt trăng dài lên...
|
tửu mộng Tác giả: Calong Nguyen
Uống đi cho hồn say lơ lững. Say đi cho quên hết hững hờ. Tình em là rượu pha mong đợi. Chưa uống mà chừng anh đã mơ. Xin rót dùm anh ly rượu đấy. Tặng em một cốc mộng xuân đầy. Uống cho say khướt đời nghiêng ngả. Say cả hồn...
|
ươm nắng Tác giả: Calong Nguyen
Có lẽ anh bận ! Một phút không dành. Em thấy mong manh. Xót xa đơn lạnh. Em ! Anh bận tránh dịch ! Lận đận duyên tình. Nhân sinh hoạn nạn. Duyên bàn tính sau. Anh bận ươm nắng ! Hạ vàng quê anh. Thắp sáng duyên...
|
văn hiến từ trái tim Tác giả: Calong Nguyen
Chúng ta thường nghĩ thành công đến từ tiền tài, địa vị, danh vọng.. Thật sự không phải ! Thành công đến từ trái tim biết yêu thương mọi người, những người có thành tựu vĩ đại nhất cho nhân loại chắc chắn là những người...
|
về đâu sóng biển Tác giả: Calong Nguyen
gập ghềnh ta đứng chênh vênh
lặng nghe gió thổi bên ghềnh đá khô
gió xô sóng biển về đâu
Biển sâu,biển rộng,mưa ngâu chồng chềnh
Vì ai biển sóng lênh đênh
vì ai đứng lặng, buồn tênh nghẹn ngào
|
vội vã tình thu Tác giả: Calong Nguyen
Thu vội vã cho cành xơ xác lá. Sương mờ về che lấp áng mây xa. Trên phố nhỏ mưa nhạt nhòa vội vã. Niềm riêng mang cô quạnh với đêm tà. Em vội vã quên mùa thu mơ ước. Quên buổi trăng vàng lấp lánh ước mơ. Giờ còn nỗi đau...
|