vì em là xuân thắm
Anh không phải kẻ si tình lạc lối
Nhưng vì em... tim bối rối khôn nguôi
Giữa phố đông, anh vẫn thấy đơn côi
Vì dáng nhỏ chưa một lần quên lãng.
Anh không phải người yêu trong mộng ảo
Chẳng dệt mơ trên những áng mây chiều
Nhưng vì em, lòng bỗng hóa phiêu diêu
Thành kẻ ngốc, tương tư từng ánh mắt.
Anh nhớ em như mùa thu nhớ nắng
Như con sông khao khát biển trùng khơi
Nhớ đến quên bao kỷ niệm một thời
Chỉ giữ lại môi em cười e ấp.
Anh nhớ em qua từng chiều lặng lẽ
Qua câu thơ còn dang dở chưa thành
Dẫu đông về phủ trắng lối mong manh
Lòng vẫn ấm... vì em là xuân thắm.
Gió Lãng Dzu