vu vơ...
Tác giả:
Đỗ Mỹ Loan
Dỗ hoài đợi giấc ngủ trưa. Ca dao rơi khẽ đung đưa võng buồn. Gió mùa thu lặng lờ buông. Lời ru áo não khơi nguồn trầm luân. Ngủ đi sao cứ bâng khuâng. Ngủ cho quên hết xoay vần càn khôn. Ngủ đi chớ có trách hờn. Thế nhân...
|
xa rồi con dốc ti gôn
Tác giả:
Đỗ Mỹ Loan
Lâu lắm rồi em chẳng ghé qua đây. Con dốc ngày xưa phủ đầy cỏ dại. Giàn ti gôn vương vương màu tê tái. Đóa hoa tim… nhân chứng thuở yêu đầu. Dốc giáo đường từng buổi đón đưa nhau. Em khép nép bên anh trong thánh lễ. Chúa...
|
vu vơ ngày đông
Tác giả:
Đỗ Mỹ Loan
Nỗi buồn chẳng biết giấu vào đâu. Đi giữa không gian buốt giá màu. Lạc lõng mình ta nơi xứ lạ. Dòng người tất bật đuổi theo nhau. Nghĩ đến quê hương chợt buốt lòng. Giờ này chắc đã chớm vào đông. Heo heo gió bấc mang hơi...
|
vu vơ chiều nhạt nắng
Tác giả:
Đỗ Mỹ Loan
Ghé thăm bậu sao nhà cửa vắng tênh? Con chó nhỏ gừ gừ như muốn sủa. Mấy giò lan thò đầu bên song cửa. Vẫy tay chào … rực rỡ cả vườn thơ. Nhà bậu đẹp…đẹp đến nỗi ngẩn ngơ! Ốc đảo của qua lạnh lùng hoang dã. Thiếu sắc đỏ,...
|
vu vơ lục bát
Tác giả:
Đỗ Mỹ Loan
Đêm thăm thẳm đến tận cùng. Gió lùa to nhỏ não nùng canh khuya. Vì đâu giọt lệ đầm đìa? Tại ai nước mắt ướt bìa trang thơ? Sáng ra con chữ thẫn thờ. Trầm tư trĩu nặng bơ phờ dáng mây. Ngậm ngùi cộng với đắng cay. Tứ thơ...
|
vu vơ lục bát...
Tác giả:
Đỗ Mỹ Loan
chiều xô vạt nắng
rơi nghiêng
không dưng chợt nhớ
thần tiên tháng ngày
vẫn còn
lẩn khuất đâu đây
khúc tri âm đó
ngập đầy yêu thương
hoàng hôn
đã xuống bên đường
ngẩn ngơ
mấy sợi tơ vương cuối trời
|
vui bước cùng thơ
Tác giả:
Đỗ Mỹ Loan
mặc ai ngọc quý
vàng ròng
cùng thơ
ta bước thong dong giữa đời
khi núi thẳm
lúc trùng khơi
vượt qua ghềnh thác
lũng đồi xa xăm
quên đi thế sự thăng trầm!
|
xếp lại nỗi buồn
Tác giả:
Đỗ Mỹ Loan
Sáng thứ hai nắng vàng như trải thảm. Để hồn em ngơ ngẩn tựa mây bay. Giấu kín trang thơ buồn bã tháng ngày. Mang con chữ ra hong ngoài hiên vắng. Quên não phiền… quên dỗi hờn tủi phận. Đứng trước gương em nhẹ mỉm môi...
|
vu vơ lời ha...
Tác giả:
Đỗ Mỹ Loan
Rồi tháng ba cũng đã bỏ ra đi. Những hạt mưa đầu mùa vừa ghé lại. Thấm vào hồn một chút sầu tê tái. Ta chợt nghe nỗi nhung nhớ giăng đầy. Còn lại gì khi vuột khỏi tầm tay ? Xa cách quá giữa dòng đời xuôi ngược. Nhìn...
|
xa rồi lục bát ầu ơ..
Tác giả:
Đỗ Mỹ Loan
Bao lâu chuốt ngọc trau ngà. Dệt từng khúc hát câu ca cho đời. Tự dưng hoa gãy bình rơi. Muộn phiền để lại đắng lời từ ly. Xòe tay còn lại những gì ? Nhọc nhằn câu chữ thầm thì… đắng cay. Rối bời tơ nhện chăng dây. Thôi...
|