tự hối (bài thứ 4 cho chồng)
Anh lỡ phạm tội hình muôn kiếp trước
Để kiếp này thương con nhỏ kỳ khôi
Giống hung bạo, ít nói, ít cười
Mà tay nó gầy bão giông, đạn lửa;
Vẻ hiền lặng nhưng lòng lam nham vôi vữa
Nó nơi đây, mà óc chốn xa xôi
Suốt quãng đời giữ thù hận khôn nguôi -
Là dung nham chảy sôi lòng núi lửa.
Anh xây điều lành, nó luôn lần lữa
Anh vui đón tương lai, nó nhạo cay
Khắp quanh nó hỗn loạn, bừa bày
Nó cứ nằm lịm im chờ giờ từ biệt.
Thi thoảng hồi tâm nó yêu anh ráo riết
Cũng cười ỏn ẻn, mắt làm duyên
Cũng vuốt tóc anh và hôn lên má
Giây phút yêu đời nung băng hà tan rã.
Phải nó có hồi như loài sói, ngựa
Điên định kỳ dăm buổi độ trăng lên
Thì lòng anh cũng phần nào được yên
Thôi hoảng hốt, bẽ bàng, thất vọng.
Đời còn đẹp nó quậy cho nhiễu loạn
Cho thất thoát, tàn rụi mọi đường lui
Rồi nằm đó lặng thinh, trơ trọi
Mặt thẫn thờ chẳng rõ buồn hay vui.
Nó nhận tội mà ghét lời sám hối
Bởi thánh thần đã khinh khi, từ chối
Bởi lời hứa sẽ thành chuyện dối gian
Tội chồng tội hại đời nhau thêm, anh!
:))