Poem logo
Poem logo

anh tự hỏi chúng mình sẽ ra sao?

Anh tự hỏi chúng mình sẽ ra sao?
nếu một mai Trái Đất không còn quay nữa
anh tự hỏi, em còn ra trước cửa
ngắm nắng hoàng hôn lần cuối
trước khi nó tắt dần...

Em có còn buồn ngắm những giọt mưa băng
trước khi đặt chân qua bờ bên kia thế giới
hạt sương long lanh
hạt buồn khiêu gợi
mỏng manh mỏng manh
trong thời khắc lụi tàn.

Nghe thấy không em?
tiếng động của thời gian
mênh mang quá!
thời gian vừa tan vỡ.

Hãy nhớ về những mối tình đã trôi qua, ta từng bỏ lỡ
để thấy rằng mình yêu nhau chỉ để cho qua ngày.

Bởi vì hai đứa
đứa nào cũng đắm say
vào vật chất, con đường riêng đã chọn
cái cây ở chung cư, em còn quên chăm bón
tóc anh dài, anh chưa cắt vì quên.

Đêm xuống Sài Gòn ta cứ mãi lênh đênh!
ra Thị Nghè bên bờ sông nức nở
ta cứ luôn mơ, nhưng rồi than thở
phút giây buồn, chợt lạ riết thành quen.

Anh chẳng biết vì sao luôn luôn dưới ánh đèn
những người buồn trong đêm
hay la cà quán nhậu
trong số đó, anh thấy ai yêu dấu
thật buồn thay người ấy chính là em.

Trong phút giây em uống cạn giọt mềm
anh vụt mất, còn chở theo người khác
cơm - áo - gạo - tiền
trời ơi, nó bạc!
lỡ nghèo rồi mơ số phận cao hơn.

Thời buổi bây giờ phải biết nói cảm ơn
với những ai đã cho mình no ấm
nhưng em ơi!
ngoài kia còn nhiều lắm
những kẻ lang thang quên mất đường về.

Em biết không, hiện đại quá u mê
con người ta chưa một lần hiểu hết
họ loay hoay trong dòng đời bất chợt
hạnh phúc rồi lại vụt mất trong tay.

Anh với em
theo năm tháng qua ngày
cũng như họ, sao chúng mình thoát được?
nhưng biết đâu, nếu mai này phía trước
ta kịp trở về khi Trái Đất dừng quay.

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm