bên hai ly cà phê trong vườn gió
Lá:
- Lá biết thế nào là ... ghiền thơ
Thiếu thơ ... Lá... ra ngẩn vào ngơ
Có thơ... Lá ngẩn ngơ hơn nữa
Biết làm sao? đành … nhờ Gió giúp cho?
Gió:
- Thơ với Lá như cà phê vậy đó
Không có thì buồn buồn, mà có…
Có...uống vào thì nhịp tim đập nhanh hơn
Gió không biết làm sao mà giúp Lá?
Thôi hai ta cứ nhâm nhi cà phê…
Cho lòng ấm đã…
Rồi…
Nhắm mắt lại, Lá sẽ thấy…
Một giọt sương mai, long lanh trên kẽ lá
Một áng mây trôi… vô tình sẽ hoá vần thơ
Rồi… một chiếc lá rơi, cũng đủ thành mộng thành mơ…
Gió Lãng Dzu