ảo
Đó chỉ là ảo sự
Từ ký ức đám mây
Sa mạc nối bờ biển
Hoang hoải xuyên đêm ngày.
"Cô đắp nhà trên cát
Gào khản giọng tìm anh
Trận gió phá tan tành
Ảo mộng không đóng cọc.
Cô run, bưng mặt khóc
Giữa sa mạc vô biên
Ngày ngày và đêm đêm
Chân rã rời, lòng kiệt.
Hương hồn bay mải miết
Kìa, một ốc đảo xanh!
"Hạnh phúc cũng đã dành,
Anh đợi em ở đó?”
Sau, lốc cát xoáy dập
Hồn cô vỡ ra trăm
Thành ánh sáng trên cát
Gọi anh mãi, âm thầm.
Những vì sao già cỗi
Bay vụt khắp muôn nơi
Chứng kiến muôn sự đời
Thương mảnh hồn bé nhỏ.
Sao thỏ thẻ với trời,
Trời ban lời cho gió,
Gió kể lể với hồn:
“Tất thảy là ảo vọng!”"