ghét
Có mấy khi lòng biết ghét ai,
Vậy mà nếu ghét, ghét dài dài,
Ghét luôn thân hữu, vùng quê nó.
Nỗi ghét chỉ dâng, không một mai.
Ai bênh gì nó, ta chẳng tin,
Càng thấy láo xạo, càng vô duyên,
Càng nghe ngu ngốc, càng nóng máu.
Chỉ cần thân nó biến đi liền.
Bởi cái mặt nó thấy tởm ghê!
Một lằn chẻ mái tóc hai bề,
Hàm răng nhởn trắng nhe thèm khát,
Cặp môi thâm tím liếm hả hê.
Thêm cái tướng dơ cứ phát phì,
Ăn tạp, uống lốn, ngủ thỏa thuê.
Cái thứ bẩn lợm, vờ đoan chính,
Đạo mạo ngụy che giấy rách lề.
Dù rằng nó hết cửa hại ta,
Nhưng mà đã nhắc, phải kể ra.
Nghĩa là đừng nhắc gì nó nữa!
Để ta nóng máu, chửi thấy cha.
27.12.25