ghét
Em bỗng ghét cả màn đêm buông vội
Sương mờ giăng che khuất lối anh về
Khung trời mộng trăng ngà đang hấp hối
Mây nhạt nhoà và gió cứ lê thê
Em lại ghét mái tóc thề hờ hững
Nửa bài thơ chứa đựng nỗi u hoài
Đám rêu mượt con sóng kia nuốt chửng
Dấu chân hằn bờ cát chẳng nguôi ngoai
Và em ghét bởi một loài thú độc
Tựa bão giông anh thốc đến bên đời
Tình cuồng dại biến em thành kẻ ngốc
Trái tim sầu từng úa nát tả tơi
Nên em ghét những ngôn lời hoa mĩ
Khi thiết tha lúc uỷ mị gọi mời
Và ghét cả con người anh lập dị
Em quên rồi đừng nhắc nữa anh ơi.