tình cờ
Ta gặp nhau trong trăm nỗi tình cờ
như khúc nhạc lạc vần không âm điệu
để chia tay nỗi buồn tôi chẳng thiếu
cứ tràn dâng như ngọn sóng xô bờ
Tôi là tôi mải miết những giòng thơ
em ngan ngát hương trăng mùa thiếu nữ
và giấc mộng ngàn năm dù đã cũ
vẫn một lần xin đến được yêu em
Dẫu ngại ngùng trong giây phút chưa quen
và có lúc đôi bàn tay bối rối
xin em hãy khoan thai đừng bước vội
đế cho tôi tha thiết buổi ban đầu
Em là trăng lơ lững ở trên cao
tôi quanh quẩn thiên đường không hạnh phúc
đây tiếng gọi vang lên từ đáy vực
tôi và em - ôi "khoảng cách không mầu" (*)
Phạm Ngọc
(*)thơ ttmn - thi tập "KCKM"