bỗng một hôm
Bỗng một hôm em trở thành thuốc phiện
Anh khi không mắc phải chứng bệnh ghiền
Mỗi một ngày khi đến giờ tới cữ
Anh nhìn trời ngó đất .... rồi lên cơn
Nhưng trời đất có gì đâu mà ngó?
cũng chiều mây phiêu lãng như mọi ngày
cũng không khí từng hơi anh hít thở
Chỉ có hồn đổi khác hơn hôm qua
Anh tự hỏi không tìm ra giải đáp
Ăn trúng chi mắc chứng bệnh thiệt kỳ
Vận chân khí hết tám thành công lực
Tim nát nhừ nhưng em vẫn bất di
Thôi đã trót giao hồn cho kẻ lạ
Đành xuống câu nịnh bợ rất chân thành
Lỡ mai mốt khi trở trời buốt giá
Còn nụ cười ai đó sưởi ấm anh
Quan Dương