Poem logo
Poem logo
Tác giả: Cohoang Tinhbuon
Tác phẩm: Tổng số có 140 tác phẩm.
Sắp xếp:
 
một thời để nhớ
Tác giả:  Cohoang Tinhbuon

Em quay về..đò cũ chẳng còn đưa. Anh cũng đã mới vừa qua lối khác. Bến ngày xưa sóng dạt dào hôn cát. Mà sao anh nỡ bạc nghĩa quên tình. Hàng cây buồn rũ lá đứng lặng thinh. Mặc cho gió...đưa tình...thân bẽn lẽn. Con nước...

ngậm ngùi
Tác giả:  Cohoang Tinhbuon

Em về giữa nắng chiều phai. Gió đưa mây trắng trải dài dòng sông. Nửa bay theo núi bềnh bồng. Phần kia còn lại như không muốn về. Đông sầu rét buốt tái tê. Hình như lối cũ bốn bề tuyết giăng. Dang tay ôm bóng chị Hằng. Ngờ...

ngoại nói cháu nghe
Tác giả:  Cohoang Tinhbuon

Con ngồi đó nghe giọng Bà nói khẻ. Chín tháng trời thân Mẹ đã héo hon. Lúc vừa sinh sức mòn mỏi đâu còn. Luôn cạn kiệt bởi trèo non vượt suối. Con chưa lớn Mẹ ngậm ngùi nuốt tủi. Bởi chồng đi...chỉ nửa buổi không về. Ôm con...

một thoáng ngậm ngùi
Tác giả:  Cohoang Tinhbuon

Anh tên gì chứ đâu phải Cỏ Hoang? Vì nổi nhớ bàng hoàng nên thay đổi. Có phải chăng tình đời đi ngược lối. Lỡ trót vương đứng đợi đến dại khờ. Chết trong hồn bởi chỉ nửa vần thơ. Ai làm rớt...xuống bờ...hoa cỏ dại. Rồi cứ...

mùa xuân hạnh phúc bên anh
Tác giả:  Cohoang Tinhbuon

Anh có biết giọt sương đang trốn nắng. Lá ngừng rơi...tìm lối vắng mừng Xuân. Lòng suy tư ôm ước muốn quay cuồng. Nơi ngỏ nhỏ chiều buông ngơ ngẩn đợi. Mây bay thấp...theo lối mòn nhắn gởi. Nhớ nhung về...không giới hạn lời...

mẹ ơi...con gọi mẹ!
Tác giả:  Cohoang Tinhbuon

Bao bạn trẻ...cùng tuổi con có Mẹ. Tay níu ghì vui vẻ nhảy vòng quanh. Riêng phận con duyên số chẳng an lành. Nên đành phải vắng tanh không chỗ dựa. Con về đây...sớm trưa...xin từng bửa. Lấy cửa Thiền nương tựa để nuôi...

mẹ chồng vô tâm
Tác giả:  Cohoang Tinhbuon

Gạt nước mắt con thẩn thờ cất bước. Chữ nghĩa nhân ai biết được mà ngờ. Thân một mình...than thở giữa bơ vơ. Tay bồng ẳm con khờ đang đói khát. Thế nhân hởi sao bạc tình cướp đoạt. Quyền làm dâu đâu có khác ngày xưa. Con...

nghĩa vợ chồng
Tác giả:  Cohoang Tinhbuon

Còn gì nói nữa không Anh. Bao năm em vẫn dỗ dành lời ru. Sao nay tình hóa như thù. Để rồi chịu cảnh thiên thu rủa nguyền. Đất trời như muốn chao nghiêng. Bởi anh quên hết lời nguyền ngày xưa. Tóc em từng sợi cũng vừa. Anh...

ngậm ngùi đời cha!
Tác giả:  Cohoang Tinhbuon

Bước xuôi ngược giữa dòng đời tất bật. Đôi chân trần không tấc chẳng giày cao. Bụng thiếu cơm nhưng nào dám ghé vào. Bởi trong túi...không bao nhiêu két bạc. Đầu không nón...gió cát bay bám sát. Mắt thấm mờ bởi những hạt mồ...

ngày ấy & bây giờ
Tác giả:  Cohoang Tinhbuon

Ngồi nhớ thuở còn nằm gai nếm mật. Đường sinh ly trong gang tấc một thời. Nhưng chẳng buồn dù trôi nỗi khắp nơi. Đêm sống tạm dưới màn trời sương phủ. Khoai với sắn...cho dù không no đủ. Đã trải qua...xin chớ phụ nghĩa tình...

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm