cửa hé
Có một người, để hé cửa tim mình
Cho làn gió uà qua
Bước một đời, người vẫn cứ mong chờ
Nghe chuyến xe đỗ bến
Có một lần, chợt nỗi nhớ xây thành
Hố luỹ khắp trùng vây
Bóng đêm về, hồn bay chốn xa vời
Cho ong xây đầy tổ
Rồi người ơi, giòng suối trút xa nguồn
Mây đi không về nữa
Áo phong trần, tay buông cánh lá vàng
Hoa tinh nguyên dại úa
Có một ngày, nắng cạn mé sau đồi
Xanh những chuyến mưa khô
Ðêm đau buồn, gió cháy cả khu rừng
Ðêm hoang nghe vụn vỡ
Cát Biển
21-1-2003