tiếc
Em bay qua vướng vào tay sợi gió
Anh vụng về buộc không nổi cánh chim
đem dĩ vãng luồn tương lai ngồi vá
Sợi chỉ hằn lên mảnh vải: đường kim
Sao màu mắt của em đen quá đổi
để thẩn thờ ê ẩm giấc mơ rơi
Anh lếch thếch ngược thời gian đày đọa
Tìm hoang đường còn đọng thuở đôi mươi
Mảnh trăng non giá em đừng nhón gót
Thì răng anh đâu cắn khuyết nửa vành
Con dế già sương đêm đầu đẩm ướt
Ngoái cổ nhìn cọng cỏ níu chân xanh
Quan Dương