buồn vẫn gọi tên
Mười năm tình lỡ
ôm trọn niềm đau
mười năm gặp lại
dĩ vãng về mau
Mười năm đã quá
ta cội thông già
em đơn bóng lẻ
thương tiếc ngày qua
Mười năm một giấc
chiêm bao ngỡ ngàng
hương tình đã nhạt
mộng vẫn miên man
Mười năm nhìn lại
kỷ niệm tàn phai
thân đời đá tảng
nặng oằn đôi vai
Mười năm miệt mài
một cõi buồn riêng
mười năm âm thầm
ta sống lặng yên
Mười năm tình lỡ
tưởng rằng đã quên
gặp nhau tình cờ
buồn vẫn gọi tên
Phạm Ngọc