như dòng lệ sau cùng
      
      
      
      
        Khi em tìm đến với tôi 
bằng một nỗi buồn rất mới 
có tiếng thở dài 
trong những điều kể lể 
mang theo cơn mưa 
dài như dòng lệ 
Khi em tìm đến với tôi 
ngày đóng cửa 
giọt nắng cuối thở than 
cùng buổi chiều 
sao vội vã bỏ đi 
tôi chẳng biết làm gì 
để níu lại mùa xuân 
như chiếc ghế đá 
trong công viên 
thèm níu lại chút hơi ấm 
của cặp tình nhân đã chia tay 
lúc hoàng hôn vừa chớm 
Khi em tìm đến với tôi 
có bóng đêm ngậm nửa vầng trăng thao thức 
vang đâu đây tiếng tỉ tê 
của loài côn trùng 
gọi những giọt sương trở về 
ươm mầu xanh trên lá 
đêm của những giấc mơ 
không bình yên 
dang dở đi tìm mùa hạ cũ 
nơi có loài hoa khuya 
khai nhụy đâm chồi 
Khi em tìm đến với tôi 
bằng đôi chân trần 
vươn những ngón tay gầy xanh xao 
hát ru đời mình bằng lời ca tuyệt vọng 
nhấn chìm tôi 
vào giữa khoảng âm thanh mơ hồ 
trong nỗi xôn xao 
nơi niềm rung động 
không kềm chế được 
như viên sỏi 
rơi trên dòng sông phẳng lặng 
hóa thân thành ngàn con sóng nhỏ 
trôi về phía vô biên 
Khi em tìm đến với tôi 
nỗi buồn rất mới...
Phạm Ngọc