vội vã
Ta vẫn đợi miệt mài trong cơn mộng
trăm giấc mơ xuôi ngược những đêm về
em xa lắm bên kia trời thăm thẳm
ta điên cuồng như kẻ trúng bùa mê
Cứ lãng mạn yêu người quên tất cả
biết riêng mình ngồi lại với cô đơn
nghêu ngao hát bài tình ca rất cũ
ru đời buồn thầm lặng một vết thương
Biển muôn trùng mãi mê bờ bến lạ
cát ngàn năm không giữ được chân người
em dửng dưng con tàu đi vội vã
bỏ sân ga gửi lại vết thuơng đời
Từ thuở đó ta chim trời phiêu bạt
em phấn son tô điểm tháng năm thừa
những hồng ân ta một lần khao khát
đã tan nhòa theo vạt nắng ngày xưa.
phạm ngọc