mưa chiều
Tác giả:
Thuỷ Lâm Synh
MƯA CHIỀU. Mưa chiều. Rụng xuống sân ga. Hạt rơi xuống đất, hạt òa bờ ray. Mưa nghiêng. Chạm bến vai gầy. Bởi con suối tóc. Chẽ hai đường đời. Em đi. Nhặt nốt mùa vui. Ta về gói những. Ngậm...
|
thu buồn lên phiến nhớ
Tác giả:
Thuỷ Lâm Synh
THU BUỒN LÊN PHIẾN NHỚ. Thu đã về bên trời bắc Mỹ. Mưa nhòa trước ngõ nắng lang thang. Giọt buồn dĩ vãng đưa tay bấm. Phím hững hờ theo những nốt oan. Bỗng thấy buồng tim tràn dấu lặng. Cơn mưa xỏa tóc vẫn vô tình. Gõ...
|
thăm bến tràng an
Tác giả:
Thuỷ Lâm Synh
THĂM BẾN TRÀNG AN. Núi đứng soi mình gợn cuối sông. Đây chăng nước nhược với non bồng. Trên không thấp thoáng mây lồi lõm. Dưới đất mơ màng mặt phẳng trong. Mát mái bồng bềnh thuyền giỡn bóng. Xuôi chèo lặng lẽ lái theo...
|
ngõ trúc
Tác giả:
Thuỷ Lâm Synh
NGÕ TRÚC. Chiều qua ngõ trúc đìu hiu. Hạt mưa lấm tấm rải đều trước sân. Dẫu không thương cũng nợ nần. Bởi chiêm bao đã bao lần gặp nhau. Mây trôi bèo giạt về đâu. Quệt vào vô thức bóng câu...
|
hoàng hôn đã khép
Tác giả:
Thuỷ Lâm Synh
HOÀNG HÔN ĐÃ KHÉP. Mời người ở lại đây chơi. Hoàng hôn đã khép bên đồi hoang kia. Hương trăng đọng hạt sương khuya. Heo may thức giấc bên bìa thời gian. Chung trà đọng ánh trăng loang. Uống đi cho hạt ngỡ ngàng rụng rơi. Rồi...
|
dấu xưa
Tác giả:
Thuỷ Lâm Synh
DẤU XƯA. Hôm ấy tết, anh về qua lối nắng. Ngược đường em áo trắng gợn đôi tà. Người vô tình với khách lạ đường xa. Anh bỡ ngỡ nghe nhạt nhòa dấu tích. Em rất khéo, tuổi chệch chiều bóng lịch. Khiến cho hoa như khép nép...
|
đêm huyền thoại
Tác giả:
Thuỷ Lâm Synh
ĐÊM HUYỀN THOẠI. Tóc em xuống đôi bờ vai phù thủy. Ta ngã đầu nô lệ trắng đêm nay. Trăng võng mạc soi trên màu vạn cổ. Sương ngừng rơi và mây cũng ngừng bay. Đêm huyền thoại nghiêng hồn nghe máu chảy. Vỡ đam mê da thịt...
|
có một nỗi buồn
Tác giả:
Thuỷ Lâm Synh
CÓ MỘT NỖI BUỒN. Có một nỗi buồn chợt dấy lên. Giữa tình hóa đá đã rêu xanh. Thiên nhiên thức giấc gom thu lại. Gợi ở vườn tim góc nhớ em. Thuở đó thu về reo trong mắt. Bờ mi ai đọng hạt mưa...
|