dấu xưa
DẤU XƯA
Hôm ấy tết, anh về qua lối nắng
Ngược đường em áo trắng gợn đôi tà
Người vô tình với khách lạ đường xa
Anh bỡ ngỡ nghe nhạt nhòa dấu tích
Em rất khéo, tuổi chệch chiều bóng lịch
Khiến cho hoa như khép nép bên chân
Gió chải lên bờ sóng tóc bồng bềnh
Vết trắc ẩn chìm trên môi huyền thoại
Anh chết đứng giữa khung đời Từ Hải
Bàn tay dư thêm thô kệch lạ lùng
Đâu đó còn một ký ức mong lung
Mảng quá khứ rơi chạm vùng kỷ niệm
Tai ù cả nghe sóng ngàn của biển
Khúc phong ba xoáy lở mộng kinh bang
Em thì vẫn nét đài trang thuở cũ
Trong ta nghe một thẩm thấu muộn màng
Vâng! Thưở ấy, ta đi mùa biến loạn
Cuộc từ ly khó hẹn nổi ngày về
Trên bước đường dong ruỗi lúc xa quê
Tay vuốt mặt nghe bốn bề trống vắng
Ta vẫn nghĩ dấu xưa còn trĩu nặng
Thời gian chưa là mốc hẹn vô tình
Trách chi đời dâu bể đến tự nhiên
Xin khép lại niềm riêng vào một cõi
Thủy Lâm Synh
Xuân 2000