chiều ra viếng mộ
      
      
      
      
        Đại Chí rốt cùng ba trở lại 
Cắm nén nhang này trước mộ Uyên 
Cảnh cũ giờ đây sau mòn mỏi 
lòng ba đau tựa nhát gươm xuyên 
chiều lên mờ khói nhạt 
hoàng hôn ngậm cỏ sầu 
não nùng con dế khóc 
chim lạc cánh về đâu 
Lá lìa cành run rẩy 
Đảo giữa trời co ro 
Nghe dường như con gọi 
tiếng não nề ba ơi 
Ôi nhớ làm sao bóng dáng con 
Thiếu tình ba thuở lọt lòng son 
Hạnh phúc đâu theo người chiến bại 
Con chết ba đang ngậm tủi hờn 
Ôi nhớ làm sao đôi mắt Uyên 
Sáng như sao sáng giữa trời đêm 
Sáng rọi đường ba hằng mơ ước 
Một nhát gươm vung chặt xích xiềng 
Ba chẳng hẹn về con vẫn đợi 
Năm năm rồi suốt quãng đời thơ 
Đâu biết đi là không trở lại
Là xa cách mãi đến nghìn thu 
Ba nhớ những chiều ra trước sân 
Nẻo vắng đường xa đưa mắt trông 
Lắng tiếng xe ai ngừng trước ngõ 
Có phải ba về với con không ? 
Ngục tối từng đêm vẫn nguyện cầu 
Quì xin thượng đế rất nhiệm mầu 
Xiềng xích phá tan ba trở lại 
cho đời con trẻ bớt sầu đau 
* 
Trở lại thôn xưa chiều nhạt nắng 
Đói khổ lan tràn khắp lối đi 
Cổng trước cài then nhà sau vắng 
Mộ đã xanh màu cỏ biệt ly 
Cỏ đã um màu xanh thương nhớ 
Bóng hình con trẻ biết tìm đâu 
Ba chút tình con nay đã lỡ 
Đành hẹn tao phùng ở kiếp sau 
Uyên hỡi từ đây đành vĩnh biệt 
Thơ làm vấy máu cả tương lai 
Quan Dương 
Bình Khê 1982