dạ khúc mùa thu
Dạ Khúc Mùa Thu
Mùa thu,
chiếc lá chuyển mình
trơ những nhánh xương
vạt nắng cuối
chạy quanh dãy phố
chiều nghiêng mình
tiếng-thở-dài-tôi
trong ký ức rưng rưng mùa Hạ
loài ve sầu rũ chết trong mơ
hoa cúc thắp lửa vàng lối cỏ
nỗi buồn không đắn đo
sâu thẳm mang chiều-dài-nỗi-nhớ...
mùa thu, bức vẽ muôn ngàn mầu sắc
hiển hiện trên khung vải
những vệt nâu qủy quái
như vết dao chém-ngọt-da-người
ánh trăng thu quằn quại
không thoát khỏi cõi sương mầu nhiệm
nửa bên này nhớ nửa bên kia
chốn hư vô ai ngồi xõa tóc
đêm loài nai lạc cả lối về
mùa thu
tháng mười mở cửa
quà em tặng hôm qua còn giữ
chiếc bình hoa cạn nước thuở nào
tiếng ai hát trong đêm âm vang trầm bỗng
ngồi một mình soi bóng riêng tôi...
(Mùa Khát Vọng)
Phạm Ngọc
17102001